Ytt
HomeBlogAbout me
Trang chủ >
Cái Bóp Ra Ma
A2 S2hadeadS2 (Admin) [ON ]
#1 YeuTruyenTeen
-.
Ông Nguyên đi công chuyện ở miền cao, mua
tặng vợ một cái bóp da rất đẹp. Cái bóp này
được làm bằng da Kỳ đà. Bà chủ cửa hàng xởi
lởi:
- Đây là cái bóp rất đặc biệt, ở cửa hàng tôi
chỉ còn có một cái duy nhất. Nó được làm
bằng da Kỳ đà.
Ông Nhuận săm soi cái bóp thật kỹ rồi đồng ý
mua. Sau đó ông bỏ trong xăm xô nai rồi lên
xe về phố. Ông đưa cho vợ chiếc bóp, bà vợ
phấn khởi:
- Ôi cái bóp đẹp quá. Em rất thích. Cám ơn
anh!
Bà vợ ôm ông hôn chùn chụt. Rồi đem đồ đạc
bỏ vào trong bóp... Bạn bè bà nhìn cái bóp ai
cũng trầm trồ khen cái bóp đẹp và có cái gì đó
kỳ ảo... Cái bóp rất bóng, da sáng loáng, có
thể soi gương được. Một lần bà nhìn thấy một
gương mặt con gái lạ trong cái bóp da. Bà ngỡ
mình hoa mắt, khi định thần lại thì không thấy
gì cả... Nhưng điều đó cũng không quái gở
bằng có lần nửa đêm bà thấy có một bàn tay
từ trong cái bóp thò ra. Bàn tay búp măng. Bà
vã mồ hôi hột. Sự sợ hãi khiến bà lặng người
đi. Tại sao lại có hình ảnh cô gái và bàn tay
búp măng như vậy. Phải chăng cái bóp này là
cái bóp ma quái? Bà kể lại với chồng. Ông
chồng cười:
- Bà thì cứ tưởng tượng. Làm gì có chuyện ma
quái ở đây.
Nhưng rồi khi chứng kiến tận mắt ông cũng
rụng rời tay chân. Ông bảo:
- Thôi, đem đốt cái bóp đi. Nó là ma quỷ chứ
không phải người. Ta đã bị bà bán hàng lừa
rồi.
Vợ ông cằn nhằn:
- Mua thì phải lựa chọn, ai lại mua cái bóp cũ
bao giờ? Biết đâu người ta lấy cái bóp này từ
nghĩa địa thì sao?
Ông Nhuận buồn buồn:
- Hay hôm nào anh đem trả lại cho bà ấy, rồi
lấy lại tiền.
Bà vợ trố mắt:
- Anh điên à? Cái bóp chỉ có trăm ngàn bạc,
mà từ đây lên miền núi cả mấy trăm cây số...
Thôi, tốt nhất là đem đốt nó đi!
Nói rồi, bà định bật nắp bếp ga, quẳng cái bóp
lên đó. Bất chợt bàn tay trong bóp thò ra nắm
chặt tay bà, rồi có tiếng người rên rỉ:
- Bà chủ, bà đừng sợ. Tôi vì chết thảm nên
hiện ra nhờ bà giúp đỡ. Tôi là Thùy Lâm, nhà ở
đường Hoa Hạ phố núi. Ông bà chủ hãy tìm
đến địa chỉ đó, mọi việc sẽ rõ, cha mẹ tôi sẽ
biết ơn ông bà chủ.
Bà Nhuận bủn rủn tay chân, lắp bắp:
- Thế ra cô là hồn ma à? Tại sao cô không hiện
ra với bà chủ cửa hàng đã bán hàng cho tôi?
Cô mau buông ra, tôi sẽ làm theo ý cô.
Hồn ma nức nở:
- Bà ta là đầu mối của tội ác. Tôi đã định bóp
cổ bà ta để trả thù.
Ông Nhuận tò mò:
- Như thế bà ta là thủ phạm gây nên cái chết
cho cô à? Nào cô nói cô tên gì?
Hồn ma nức nở:
- Tôi đã nói rồi. Tôi là Thùy Lâm, hai mươi
tuổi. Tôi đi dự đám cưới, lúc đi ngang qua khu
rừng vắng thì bị hai tên cướp bịt mặt thay
nhau hãm hiếp và giết chết tôi, rồi chôn xác
tôi ở gốc cây sao trong rừng. Vì tôi chống cự
quyết liệt, lật được chiếc mặt nạ của một tên,
nó là thằng Trọng con bà chủ cửa hàng bán
bóp da. Thằng Trọng tức giận, chặt bàn tay tôi
rồi bỏ trong chiếc bóp đó. Còn thằng kia đâm
tôi chết.
Ông Nhuận tức giận:
- Bọn chúng thật khốn nạn. Nhưng sao cái bóp
lại ở chỗ bà chủ cửa hàng được?
Thùy Lâm kể:
- Cái bóp da này là báu vật của bà ngoại tôi
truyền lại cho mẹ tôi và mẹ tôi cho tôi. Nó
càng dùng lâu càng bóng như mới. Nó làm
bằng loại da kỳ đà. Bọn chúng sau khi chôn tôi
xong, tiếc cái bóp nên đem rửa sạch máu, bán
lại cho bà chủ. Bà chủ tiệm cũng không hỏi
han gì, đem trưng bày như đồ cổ. Được hai
hôm thì ông đây mua nó, ba mẹ tôi hoàn toàn
không biết gì về cái chết của tôi. Họ đi tìm tôi
khắp nơi. Tôi đã báo mộng cho ông bà, nhưng
ông bà không thấy. Vì không phải ai cũng thấy
ma cả.
Ông Nhuận sửng sốt:
- Và vì vậy cô mới hiện ra ở nhà tôi?
Thùy Lâm đau đớn:
- Đúng vậy nhờ có ông bà mà tôi mới có cơ
may trả thù. Tôi hận hai kẻ sát nhân đến tận
xương tủy. Ông bà mau giúp tôi với. Sau này,
tôi sẽ có dịp trả ơn ông bà.
Ông Nhuận gật đầu:
- Được rồi! Rồi sẽ làm theo ý cô.
Vợ ông Nhuận cũng rối rít:
- Ông mau đi ngay. Tôi sợ lắm rồi... Mà cô
Thùy Lâm ơi, cô đừng có xuất hiện nữa, chúng
tôi sẽ làm theo lời cô đó.
Thùy Lâm biến vào trong cái bóp da. Ông
Nhuận vội vã lên đường... Suốt một ngày vất
vả, ông có mặt tại phố núi vào lúc trời chạng
vạng tối. Ông hỏi địa chỉ ông bà Liêu và có
mặt tại đó. Ông bà Liêu tò mò:
- Ông cần gặp chúng tôi à? Có việc gì thế? Tôi
chưa hề quen ông....
Ông Nhuận giới thiệu:
- Tôi là Nhuận, một lữ khách tình cờ qua phố
núi và được gặp cô Thùy Lâm. Cô ấy nhờ tôi
nhắn lại với ông bà một chuyện...
Ông bà Liêu rú lên:
- Thùy Lâm! Đó là con gái chúng tôi. Nó mất
tích cả tuần nay, chúng tôi đang rất lo sợ. Thế
con gái chúng tôi nó đang ở chỗ ông à? Ông
mau cho chúng tôi gặp.
Ông Nhuận bần thần:
- Cô ấy chết rồi! Hồn cô ấy báo mộng như vậy.
Mẹ Thùy Lâm cơ hồ như muốn ngất xỉu, bà ôm
ngực run lẩy bẩy:
- Chết rồi à? Làm sao mà chết? Trời ơi, con
tôi. Mà tại sao nó lại báo mộng cho ông. Ông
quen nó à?
Ông Nhuận nói:
- Không! Tôi không hề quen cô ấy. Thậm chí
còn khiếp sợ khi thấy cô ấy nữa.
Cha Thùy Lâm thất thần:
- Ông ơi ông làm ơn nói rõ đi. Số phận con gái
tôi ra sao mà nó lại báo cho ông như vậy?
Chia sẻ:
Cùng Chuyên Mục :
Cái Bóp Ra Ma
Người Chết Trở Về
Những Biệt Thự... Ma
hon ma bao tu.
XtGem Forum catalog